Chuyện tình yêu
Chúng mình tin rằng, yêu không phải để nói, mà để làm - mỗi ngày, cùng nhau.
Cảm ơn vì đã là người cùng mình viết nên hành trình yêu thương này.
Từ một tin nhắn nhỏ, một chuyện tình bắt đầu..
Chuyện bắt đầu từ một tin nhắn công việc đơn giản: “Hôm nay có cần note gì không em?” – rồi từ đó tụi mình nói chuyện nhiều hơn, hỏi han nhau những điều nhỏ xíu trong ngày. Có lần em nhờ anh mua thuốc đau bao tử, có hôm thì rủ nhau đi ăn sáng vì... hợp gu ăn uống. Em lúc đó vô tư lắm, chỉ nghĩ là đồng nghiệp hợp nói chuyện thôi.
Đến tháng 7/2023, em “pass vé” xem phim ma vì bạn bè hủy kèo, ai ngờ lại rủ anh đi cùng – và đó là lần đầu tiên hai đứa đi chơi riêng. Sau lần đó, tụi mình chia sẻ với nhau nhiều hơn, cả những chuyện ngoài công việc, cả những tâm sự không dễ kể với ai.
Rồi từ lúc nào không rõ, không thấy nhau thì lại thấy nhớ.
Và tụi mình... nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của nhau như vậy đó. 🥰

Giao thừa năm đó....tụi mình có người yêu
Tháng 11/2023, lần đầu em đi trại – còn ngơ ngác chẳng biết gì, anh thì nhiệt tình chỉ cách chuẩn bị, còn nhắn hỏi suốt xem tới nơi chưa. Hôm em về trễ gần 9h tối, không ngờ anh đợi sẵn ở cổng công ty để đưa em về vì “sợ em đi khu công nghiệp tối nguy hiểm”. Lúc đó em cũng cảm động nhẹ, nhưng vì mất niềm tin vào tình yêu nên... né anh ra luôn. 😅
Em bắt đầu hạn chế nhắn tin, có lần còn cho anh leo cây cả tiếng rồi hủy kèo. Đến gần cuối năm, anh rủ đi ăn khai trương quán bò – em từ chối, nhưng tối đó... anh bất ngờ chở em đi coi pháo hoa.
Đúng lúc pháo hoa giao thừa rực sáng, MC nói:
“Ai có người yêu thì ôm một cái nha!”
Và… anh ôm em thật. Quay sang nói tỉnh bơ: “Người yêu phải ôm chớ.”
Vậy là… có người yêu vào đúng đêm giao thừa. ✨
Sáng hôm sau, ảnh còn rủ em đi ăn để “xác nhận lại mối quan hệ”. Em còn ngơ ngác hỏi:
“Ủa, vậy là giờ anh là người yêu em thiệt hả, hay tối qua giỡn chơi thôi?” 😂
Nhưng mà… giỡn chơi vậy mà thành thiệt luôn đó!

Yêu nhau không chỉ có ngọt ngào... mà còn có người không buông tay
Trong suốt thời gian yêu nhau, tụi mình cũng từng giận hờn, hiểu lầm, cãi nhau... và thường thì em là người nản trước, còn anh luôn là người giữ chặt mối quan hệ này.
Có những lúc em muốn dừng lại, anh lại là người động viên để em bước tiếp. Khi em sợ, không còn tin vào tình yêu, anh chỉ nhẹ nhàng nói:
“Anh không biết phải làm sao để em tin, nhưng anh hứa sẽ không bao giờ làm em tổn thương.”
Và rồi còn nói:
“Anh không biết trước đây em chịu những gì mà lại mất niềm tin như vậy… nhưng từ giờ, anh sẽ là người bảo vệ em, làm em hạnh phúc.”
Từ những điều nhỏ như vậy, em dần tin hơn, dám nghĩ về tương lai, và thấy an tâm khi có anh bên cạnh.
Và rồi, vào một ngày đẹp trời, anh lén đi mua nhẫn, giấu kỹ lắm nhưng vẫn suýt bị em phát hiện!
Cuối cùng, anh cầu hôn em, không rình rang, không phô trương – chỉ đơn giản, chân thành và đủ làm em gật đầu cái rụp. 💗

Tụi mình chọn chậm lại… để đi với nhau lâu dài hơn
Ban đầu tụi mình dự định sẽ cưới vào cuối năm 2024. Nhưng rồi mọi thứ đến hơi vội vã – anh thì bận học đạo để đủ điều kiện làm lễ, đến tận tháng 11 mới học xong và nhận bằng. Hai đứa vừa hồi hộp, vừa lo lắng không biết có chuẩn bị kịp không, liệu mọi thứ có suôn sẻ hay không…
Và rồi tụi mình quyết định:
Thay vì cưới gấp gáp, thì đính hôn trước – để mọi thứ được chậm rãi, trọn vẹn và nhiều yêu thương hơn.
Thế là tháng 4/2025, tụi mình chính thức đính hôn.
Không cần phải hoành tráng, chỉ cần chắc chắn là...
mình sẽ đi chung đường, lâu thật lâu. 💍✨

Thanh Thanh
Chúc bé iu hạnh phúc viên mãn ❤️